Phân tích hình ảnh sông Đà hung bạo

Nguyễn Như Ý

Nhà văn Nguyễn Tuân đã viết về Sông Đà: “Có nhiều lúc trông nó thành ra diện mạo và tâm địa một thứ kẻ thù số một"

menu icon

Mục lục bài viết

  • 1. Mở bài
  • 2. Thân bài
  • 3. Kết bài
  • 4. Học hiệu quả từ hôm nay cùng Examon

Nghệ thuật là lĩnh vực của cái độc đáo. Những tác phẩm đạt được chuẩn mực của cái hay, cái đẹp đẽ sẽ “Vượt qua mọi sự băng hoại của thời gian và chỉ mình nó không thừa nhận cái chết”. 

Nguyễn Tuân đã chứng minh điều này qua tác phẩm "Người lái đò sông Đà", thể hiện hình ảnh sông Đà hung bạo.

Cùng Examon tìm hiểu về con sông Đà hung bạo này nhé! 

banner

1. Mở bài

Người lái đò sông Đà là đứa con tinh thần của Nguyễn Tuân nó không chỉ thể hiện tài năng, sự uyên bác, tài ba còn ccó những đức tính giàu tình yêu thương của tác giả Nguyễn Tuân, đồng thời qua đó cũng để lại cho độc giả không ít vấn vương về con Sông Đà hung bạo, nhưng cũng không kém phần duyên dáng, trữ tình, lãng mạn. 

Và khi viết về sông Đà Nguyễn Tuân đã từng viết “Có nhiều lúc trông nó thành ra diện mạo và tâm địa một thứ kẻ thù số một”. Điều ấy được khắc họa rõ nét qua hình ảnh con sông Đà hung bạo, qua đó cũng cho độc giả thấy được cái tôi độc đáo của nhà văn Nguyễn Tuân. “Niềm vui của nhà văn chân chính là niềm vui của người dẫn đường tới xứ sở của cái đẹp”- Nguyễn Tuân là một nhà văn như thế - Một nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp. 

Sự nghiệp văn chương của Nguyễn Tuân được chia làm hai giai đoạn. Trước cách mạng, ông luôn tìm kiếm cái đẹp của một thời vang bóng - Những tri thức Hán học đang ở giai đoạn suy tàn. Sau cách mạng, sự nghiệp văn chương của ông dùng để phục vụ cho cách mạng, ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên và những con người lao động. 

Chính sự tài hoa ấy, ông đã tạo ra nhiều kiệt tác để đời, góp phần làm cho nền văn học Việt Nam trở nên phong phú. Tiêu biểu trong những kiệt tác ấy chính là tùy bút ‘‘Sông Đà’’- Một thành quả nghệ thuật đẹp đẽ của Nguyễn Tuân thu hoạch được trong chuyến đi đầy gian khổ và hào hứng tới miền Tây Bắc. 

Tại đây ông đã tìm kiếm được chất vàng của thiên nhiên và “thứ vàng mười đã qua thử lửa” ở trong tâm hồn của những con người Tây Bắc . Vẻ đẹp ấy hội tụ và tỏa sáng trong “Người lái đò sông Đà” tác phẩm được viết và in trong tập “Sông Đà”(1960).

2. Thân bài

Khi nhắc đến con sông Đà hung bạo, không thể không nhắc đến diện mạo của nó. Khi miêu tả sự hung bạo của sông Đà. Ông đã cho độc giả chiêm nghiệm nhiều góc máy khác nhau để mọi người có thể dễ dàng tưởng tượng ra hình dáng của Đà giang. “Hùng vĩ của Sông Đà không phải chỉ có thác đá. 

Mà nó còn là những cảnh đá bờ sông, dựng vách thành, mặt sông chỗ ấy chỉ lúc đúng ngọ mới có mặt trời. Có vách đá thành chẹt lòng Sông Đà như một cái yết hầu”. Đọc những dòng đầu của đoạn trích, ta thấy được những nét phim quay cận cảnh của Nguyễn Tuân về diện mạo hung bạo của sông Đà. 

* Tính cách hung bạo, dữ dội qua diện mạo

Trải dài từ đầu đền cuối tác phẩm là hình ảnh con sông Đà được chụp lại khác nhau. Hành trình đến với con sông Đà thế hiện khát vọng "Suốt đời đi tim cái đẹp và cái thật" của ông. Ở đấy chúng ta cũng sẽ bắt gặp được phong cách nghệ thuật tài hoa, uyên bác, 1 cá tính mạnh mẽ, luôn ưa tim kiếm những gi dữ dội, mãnh liệt. 

Theo cách nói của Nguyễn Tuân thì những gì thuộc về sông Đà đều dữ dội, hung bạo từ đá, cát, gió và nước...tât cả nó như ké thù số một cưa con người.- Gió trên sông Đà: 

"Dài hàng cây số nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm...tóm được qua đấy", bằng lối viết tải hoa, những câu vă̆n diễn đạt theo kiều móc xích, cấu trúc câu trùng điệp, gợi hình ảnh con sông Đà cuồng nộ, dữ dằn, hung hăng như lúc nào cũng muốn gây sự, chờ chực, giáng tai họa và tiêu diệt con người.

- Vách đá trên sông Đà: "đá bờ sông dựng vách thành" và những bức thành vách đá cao chẹt chặt lấy lòng sông hẹp. Cái hẹp của lòng sông tác giả tả theo đú cách:

+ "Vách đá chẹt lòng sông như một cái yết hầu".

+ "Mặt sông chỗ ấy chỉ lúc đúng ngọ mới có mặt trời".+ Con hồ con nai có thể vọt qua sông, và chỉ cần nhẹ tay thôi cũng có thể ném hòn đá từ bờ bên này qua bên kia vách...

+ "Ngồi trong khoang đò qua quãng ấy, đang mùa hè cũng thấy lạnh, cảm thấy mình như đứngở hè một cái ngõ mà ngóng vọng lên một cái khung cữa sồ nào trên cái tầng nhà thứ mấy nào vừa tắt phụt đèn điện".Cách so sánh vữa chính xác, tinh tế, vừa bất ngờ và lạ lùng. 

Cảm giác như Nguyễn Tuân luôn lục lọi đến tận kiệt cùng cái kho ấn tượng nay ăm ắp để tim cho được một cách nói có thể làm kinh động hồn trí con người.

- Những cái hút nước: "Lại như quãng ở quãng Tà Mường Vát những cái hút nước giống như giếng bê tông thả xuống sông để chuẩn bị làm móng cầu"; "nước ở đây thở và kêu như cưa cống cái bị sặc"; "chồ giếng nước sâu ặc ặc lên..."; "những cái hút nước lôi tuột bè gỗ xuống hoặc hút những chiếc thuyền xuống rồi đánh chúng tan xác". 

Lối so sánh độc đáo khiến con sông Đà không khác gì loài thủy quái với những tiếng kêu ghê rợn như muốn khủng bố tinh thần và uy hiếp con người.- Âm thanh thác nước sông Đà:

+ Ban đầu tác giả mới để cất lên khúc như đang "oán trách", "van xin", "khiêu khích", "giọng gằn mà chế nhạo". Thế rồi bất ngờ âm thanh được phóng to hết cỡ, các nhạc khí bưng bừng thét lên khúc nhạc của một thiên nhiên đang ở đinh điểm của một cơn phấn khích mạnh mẽ và man dại: "nó rống lên như tiếng một ngàn con trâu mộng đang lồng lộn giữa rừng vầu rùmg tre nứa nố lữa...rừng lứa cùng gẩm thét với đạn trâu da cháy bùng bùng...".

+ Sự liên tương vô cùng phong phú, âm thanh của thác nước sông Đà được Nguyễn Tuân miêu tả không khác gi âm thanh của một trận động rừng, động đất hay nạn núi lửa thời tiền sử. 

Lấy lửa để tà nước, lấy rừng để tả sông, Nguyễn Tuân quả là đã chơi ngông lắm trong nghệ thuật.\(\rightarrow\) Nguyẽ̃n Tuân là 1 nhà văn tài ba, uyên bác, lịch lãm. Ông thường vận dụng cách nhìn, cách tiếp cận của nhiều nghành nghệ thuật để phát hiện, miêu tả đối tượng, đề làm cho nó hiện lên dưới nhiều góc độ phong phú, mới lạ. 

Hình ảnh xuất hiện đầu tiên chính là cảnh đá bờ sông, “dựng vách thành”. Thay vì dựng thành vách, Nguyễn Tuân lại sử dụng dựng vách thành, thể hiện sự uy nghiêm, nguy hiểm của vách đá. Vách đá ấy dựng đứng, cao vút đến nổi mặt sông chỗ ấy chỉ lúc đúng ngọ mới có mặt trời. 

Qua đó, cho độc giả thấy được độ hẹp của con sông. Chưa dừng lại ở đó, tác giả tiếp tục cho chúng ta thấy độ hẹp của Đà giang qua những câu văn tiếp theo: “Có vách đá thành chẹt lòng Sông Đà như một cái yết hầu. 

Đứng bên này bờ nhẹ tay ném hòn đá qua bên kia vách. Có quãng con nai con hổ đã có lần vọt từ bờ này sang bờ kia”.Nguyễn Tuân đã sử dụng nghệ thuật so sánh một cách độc đáo. 

Ông so sánh vách đá như một cái “yết hầu”. So sánh hình dạng con sông với một bộ phận của con người. Kết hợp với động từ “chẹt” càng gợi lên sự nguy hiểm, hung bạo của sông Đà. 

Lòng sông hẹp đến nổi có quãng con nai con hổ đã có lần vọt từ bờ này sang bờ kia. Ấn tượng hơn nữa là việc “Ngồi trong khoang đò qua quãng ấy, đang mùa hè mà cũng thấy lạnh, cảm thấy mình như đứng ở hè một cái ngõ mà ngóng vọng lên một khung cửa sổ nào trên cái tầng nhà thứ mấy nào vừa tắt phụt đèn điện”. 

Nếu như những câu văn đầu tác giả dùng thị giác để quan sát vẽ lại diện mạo Đà giang cho người đọc ngắm nhìn, thưởng thức, thì đến câu văn này tác giả mạnh dạng sử dụng đến xúc giác của mình để khắc họa con sông. Sự đối nghịch giữa cảm giác và thực tế hết sức thú vị. 

Giữa mùa hè, mà cảm thấy “lạnh”. Có lẽ bởi vì sự hùng vĩ, hoang dại và nguy hiểm của sông Đà đã làm cho con người trở nên sợ hãi. Nên cái “lạnh” ở giữa mùa hè này là hết sức bình thường và tự nhiên. 

Đọc những dòng văn của Nguyễn Tuân, độc giả như đang hóa thân thành những người du khách đang ngồi trong khoanh đò để ngắm nhìn diện mạo sông Đà. 

Điều này, càng chứng minh được sự tài năng của tác giả trong việc sáng tạo văn chương. Chính phong cách độc đáo, cùng sự tài hoa, uyên bác Nguyễn Tuân đã cho ta thấy nữa hình dáng hung bạo đầu tiên của Đà giang.

Điểm tiếp theo, mà Nguyễn Tuân đưa những bạn đọc của mình đến chính là mặt ghềnh Hát Loóng. “Lại như quãng mặt ghềnh Hát Loóng, dài hàng cây số nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuốn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm như lúc nào cũng đòi nợ xuýt...tay lái thì cũng dễ lật ngửa bụng thuyền ra..”. 

Thủ pháp nghệ thật tăng tiến “nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió” kết hợp với điệp từ “xô” được lặp lại ba lần như mô phỏng hình ảnh những con sóng dữ cuồn cuộn chồng lên nhau theo chiều dọc, rồi chiều ngang, vút lên theo chiều cao rồi ập xuống mặt ghềnh. 

Những câu văn ngắn,bị ngắt quãng, như xé ra từng mảnh, thể hiện sự dồn dập, gấp gáp của tốc độ chảy của sông Đà. Từ đó mà thấy độ nguy hiểm ở nơi đây. “Cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm như lúc nào cũng đòi nợ xuýt”. từ láy “cuồn cuộn” kết hợp với từ lấy “gùn ghè” tạo nên sự sinh động cho câu văn. Câu văn như đang hóa thành những con sóng uốn lượn trên những trang văn. “Gùn ghè” thể hiện sự hung hãn, trái tính, trái nết của dòng sông. 

Dòng chảy ấy lúc nào cũng “đòi nợ xuýt”, tác gải đã sử dụng biện pháp nhân hóa khi nói về sự hiểm trở của mặt ghềnh Hát Loóng. Những con sóng vô tri ,vô giác của thiên nhiên, của tạo hóa, dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân đã trở thành những sinh thể sống, có tính cách riêng biệt như một con người. 

Chúng luôn đe dọa những con thuyền qua đây. Nếu không thận trọng, thì những con sóng ấy có thể đoạt mạng những con thuyền bất cứ lúc nào “Quãng này mà kinh suất tay lái thì cũng dễ lật ngửa bụng thuyền ra”. Qua đó, ta càng thấy sự nguy hiểm, dữ tởn của mặt ghềnh Hát Loóng nói riêng, và Đà giang nói chung.

Nối tiếp mặt ghềnh Hát Loóng, là những cái hút nước. Bằng biện pháp nghệ thuật so sánh, nhân hóa đầy độc đáo của tác giả, cái hút nước hiện lên như một con quái vật đang giận dữ: “Cái hút nước giống như cái giếng bê tông thả xuống sông để chuẩn bị làm móng cầu”, “nước ở đây thở và kêu như cửa cống cái bị sặc”, “nước ộc ộc kêu như vừa rót dầu sôi vào”. 

Những từ ngữ tượng hình như “thở và kêu”, “bị sặc” và từ ngữ tượng thanh “ộc ộc” càng tạo ra sự ấn tượng mạnh mẽ cho độc giả. Qua đó, càng khẳng định cái độc đáo, cái hay trong văn của Nguyễn Tuân. 

Những cái hút nước còn tạo cho người đọc những cảm giác hãi hùng khi nhà văn liên tưởng mép rìa của hút nước như “quãng đường mượn cap ngoài bờ vực”. Có nhiều con thuyền đã bị cái hút nó hút xuống, thuyền trồng ngay cây chuối ngược rồi vụt biến đi, bị dìm và đi ngầm dưới lòng sông đến mươi phút mới thấy tan xác ở khuỷnh sông dưới. 

Tất cả sự so sánh, nhân hóa, liên tưởng ấy đã lột tả hết sự nguy hiểm của cái hút nước sông Đà một cách chân thật nhất. 

Có thể xem đoạn văn miêu tả những cái hút nước là những thước phim tư liệu quý giá với những hình ảnh, âm thanh sống động truyền một cảm giác hãi hùng cho những người chưa một lần chạm mặt với sóng nước sông Đà.

Nếu xem con sông Đà hung bạo như “tảng băng trôi”, thì sự hung bạo, nguy hiểm, hãi hùng ở diện mạo chỉ là phần nổi. Còn phần chìm chính là trong “tâm địa” nham hiểm của sông Đà. Điều ấy, được biểu hiện qua tiếng thác nước. Lúc thì nó như oán trách, van xin để cho những Người lái đò qua đây mềm lòng, rồi chờ cơ hội đánh tan con thuyền. Nếu van xin thất bại, nó trở mặt khiêu khích, giọng gằn mà chế nhạo làm cho con người trở nên nóng giận, hấp tấp dễ mắc phải sai lầm. 

“Thế rồi nó rống lên như tiếng một ngàn con trâu mộng đang lồng lộn giữa rừng vầu rừng tre nứa nổ lửa, đang phá tuông rừng lửa, rừng lửa cùng gầm thét với đàn trâu da cháy bùng bùng”. Đó là khúc nhạc của thiên nhiên đang ở đỉnh điểm của cơn phấn khích, hoang dại. 

Nguyễn Tuân đã táo bạo khi “lấy lửa tả nước”, “lấy rừng tả sông”. Một sự miêu tả xưa nay chưa từng có. Qua đó, Nguyễn Tuân thật sự cho độc giả thấy được cái “ngông”, cái tài của mình. Sức sáng tạo của Nguyễn Tuân dồi dào đến mức không có sự trùng lặp nào trên những trang văn của ông khi khắc họa hình tượng hung bạo của Đà giang. 

Có lẽ một phần, do ông sợ mình của ngày hôm nay giống mình của ngày hôm qua. Nghệ thuật so sánh, nhân hóa cùng sự miêu tả độc đáo trong tiếng thác nước, tác giả đã cho người đọc thấy rõ được bộ mặt và tâm địa xấu xa, đầy mưu kế của con sông Đà- kẻ thù số một của con người!

Nói đến sự dữ dội, nghiệt ngã của sông Đà không thể không nhắc tới những bãi đá. Dường như khi miêu tả những bãi đá vô tri trên đoạn thác sông Đà, Nguyễn Tuân đã sử dụng thủ pháp nhân hóa khiến người đọc như nhận ra ông đang miêu tả con người chứ không phải một vật vô tri. 

Từng thớ đá được Nguyễn Tuân thổi hồn vào trở nên có hình hài, cá tính. “Đá ở đây từ ngàn năm vẫn mai phục hết trong lòng sông, hình như mỗi lần có chiếc thuyền nào xuất hiện ở quảng ầm ầm mà quạnh hiu này, mỗi lần có chiếc nào nhô vào đường ngoặt sông là một số hòn bèn nhổm cả dậy để vồ lấy thuyền.” 

Đá ở dòng sông Đà như một lớp mai phục chỉ chực chờ thuyền đến để “nhổm” lên “vồ” lấy thuyền. Cá tính của những thớ đá cũng được khắc họa rõ nét “mặt hòn đá nào trông cũng ngỗ ngược, hòn nào cũng nhăn nhúm méo mó hơn cả cái mặt nước chỗ này”. Nguyễn Tuân đã sử dụng những tính từ miêu tả tính cách, ngoại hình con người để miêu tả cho chính những hòn đá nơi đây. 

Mỗi hòn đá xuất hiện trên dòng sông Đà này đều có một nhiệm vụ riêng “trông tưởng như nó đứng nó ngồi nó nằm tùy theo sở thích tự động của đá to đá bé. Nhưng hình như sông Đà đã bàn giao việc cho mỗi hòn”.

Qua cái nhìn tinh tế của Nguyễn Tuân, mỗi hòn đá đều mang vẻ gì đó rất du côn của thiên nhiên hoang dại. Trùng vi thạch trận của những phiến đá bày ra như được ai đó điều khiển từ xa khiến con người càng thêm khiếp sợ. 

Rồi “Hàng tiền vệ, có hai hòn canh một cửa đá trông như là sơ hở nhưng chính hai đứa giữ vai trò dụ cái thuyền đối phương đi vào sâu nữa, vào tận tuyến giữa rồi nước sóng luồng với đánh khuỷu quật vu hồi lại” . 

Miêu tả đá mà Nguyễn Tuân dùng những từ ngữ như “hai đứa” làm người ta liên tưởng đến sự bày binh bố trận trong một cuộc chiến. Thế rồi, hòn đá khác còn “hất hàm hỏi cái thuyền”, rồi “thách thức” như muốn tuyên chiến với thuyền. Nguyễn Tuân đã vận dụng các kiến thức về lĩnh vực quân sự, thể thao để làm rõ đá ở thác sông Đà.

Đỉnh điểm của sự hung bạo có lẽ chính là những trùng vi thạch trận trên sông. Ở trùng vi thạch trận thứ nhất, người đọc đặc biệt ấn tượng với những câu văn tả đá được nhân hóa như một đội quân: “đá tảng, đá hòn”..; “đá tiền vệ” đã bày ra thạch trận với năm cửa, có bốn cửa tử và một cửa sinh. 

Bên cạnh đó, nhà văn sử dụng một loạt động từ trùng điệp để tô đậm sức mạnh của đội quân đá: “mai phục”, “nhổm cả dậy”, “đứng ngồi nằm tùy theo sở thích”. “ăn chết”, ‘canh cửa”, “hất hàm’…Cộng hưởng với những động từ là những tính từ làm nổi bật tính hung bạo: “ngỗ ngược”, “nhăn nhúm”, “méo mó”…

Tất cả làm nổi bật thế và lực của đá sông vừa đông vừa mạnh hung tợn, ghê sợ tạo thành thế không cân sức với ông lái đò chỉ có một mình đơn phương độc mã để gieo vào lòng người đọc bao phấp phỏng, hồi hộp. 

Bên cạnh đá là nước, “phối hợp với đá, nước thác reo hò làm thanh viện cho đá”, tạo nên âm thanh dữ dội tăng thêm không khí chiến đấu ác liệt. Sóng nước biết tung ra các đòn đánh nguy hiểm như đánh giáp lá cà, đánh khuýp quật vô hồi, đá trái, thúc gối…

Có thể nói Nguyễn Tuân đã rộng mở sự uyên bác tài hoa của mình để kho ngôn từ phong phú sinh động đầy ắp trong mọi lĩnh vực của sự sống, tuôn chảy không ngừng cả các ngôn ngữ quân sự thể thao, quân sự cũng được huy động với tần số đậm đặc để cực tả đá nước sông Đà.

 Ở trùng vi thạch trận thứ hai, đá nước sóng tăng thêm nhiều cửa tử “dòng thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh”, “bốn năm thủy quân không ngớt khiêu khích”…

Những động từ mạnh vẫn tiếp tục tuôn chảy không ngớt trên những trang văn cộng hưởng với phép tu từ so sánh nhân hóa rất độc đáo giúp nhà văn biến sóng nước thành hùng thiêng, sông nước tăng thêm sức mạnh đến đỉnh điểm của Đà giang. 

Đến trùng vi thứ ba: Ít cửa hơn, bên phải bên trái đều là luồng chết cả. Cái luồng sống ở chặng ba này lại ở ngay giữa bọn đá hậu vệ của con thác. Tại đây những boong-ke chìm và pháo đài đá nổi ở đầu chân thác phải đánh tan cái thuyền.

3. Kết bài

Thạch Lam từng viết “Công việc của nhà văn là phát hiện ra cái đẹp ở chỗ không ai ngờ tới, tìm cái đẹp kín đáo và che lấp của sự vật, để cho người đọc một bài học trông nhìn và thưởng thức”. Nguyễn Tuân chính là một nhà văn như thế! Ông đã luôn tìm tòi, khám phá những cái hay, cái đẹp mà những người bình thường không thể ngờ tới. 

Đều đó càng rõ hơn khi ông khắc họa con sông Đà hung bạo. Bằng sự tài năng, uyên bác ông đã cho độc giả cảm nhận một cách chân thật về Đà giang kỹ vĩ, hãi hùng và đầy nham hiểm-“Có nhiều lúc trông nó thành ra diện mạo và tâm địa một thứ kẻ thù số một”. 

Qua đó, còn thấy được cái “tôi” độc đáo của Nguyễn Tuân. Cái “tôi” tài hoa, uyên bác luôn nhìn sự vật trên các phương diện văn hóa và mỹ thuật. Ông am hiểu nhiều lãnh vực như quân sự, thể thao..để rồi, ông đã đưa chúng vào “đứa con tinh thần” mình một cách hết sứa tinh tế và kéo léo. 

L.Tôn-xtôi cũng từng nói “Một tác phẩm nghệ thuật là kết quả của tình yêu”,để khắc họa Đà Giang hung bạo một các xuất sắc như thế, có lẽ cũng nhờ cái tôi yêu thiên nhiên, yêu quê hương, yêu đất nước của ông. Tác phẩm đã thật sự đã “vượt qua mọi sự băng hoại” sống một cách trọn vẹn và tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời văn học Việt Nam.

4. Học hiệu quả từ hôm nay cùng Examon

PHƯƠNG PHÁP HỌC HIỆU QUẢ

Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao điểm kiểm tra của mình thấp không?

Mình cũng từng bị như vậy và luôn hỏi tại sao suốt 1 thời gian dài và giờ mình đã tìm ra câu trả lời “Đó chính là phương pháp học không đúng".

Để học hiệu quả bạn nên làm những gì?

Đầu tiên nên thiết kế lộ trình bứt phá điểm số của mình như sau:

Bước 1:  Bạn cần có 1 cuốn sổ tay để ghi chú

Bước 2:  Bạn nên đọc hiểu rõ Phân phối chương trình môn mình muốn cải thiện 

Vd: Toán 10 CTST có PPCT như sau:

 

BÀI HỌC PHÂN PHỐI CHƯƠNG TRÌNH SGKTiết
CHƯƠNG I. MỆNH ĐỀ TOÁN HỌC. TẬP HỢP7
Bài 1. Mệnh đề toán học3
Bài 2. Tập hợp. Các phép toán trên tập hợp3
Bài tập cuối chương I1
CHƯƠNG II. BẤT PHƯƠNG TRÌNH VÀ HỆ BẤT PHƯƠNG TRÌNH BẬC NHẤT HAI ẨN6
Bài 1. Bất phương trình bậc nhất hai ẩn2
Bài 2. Hệ bất phương trình bậc nhất hai ẩn3
Bài tập cuối chương II1

 

Bước 3:  Bạn tìm hiểu Chương I có bao nhiêu dạng bài tập, mỗi dạng phương pháp giải như thế nào?, những điểm cần lưu ý, lỗi sai thường gặp

Bước 4: Giải bài tập theo từng dạng, giải càng nhiều càng tốt, cứ mỗi bài bạn giải sai bạn sẽ phải xem hướng dẫn giải chi tiết từ đó so sánh chỗ sai của mình xem mình sai ở đâu? tại sao lại sai? trường hợp sai có bao nhiêu trường hợp?

Bước 5: Ghi chú lỗi sai vào sổ tay, nhớ liệt kê lỗi sai theo dạng toán 

Bước 6: Cuối kỳ mình chuẩn bị kiểm tra giữa kỳ hoặc cuối kỳ thì lấy sổ tay ra đọc qua 1 lần và tiến hành giải đề, cứ lập lại liên tục trước khi thi sẽ giúp bạn tối đa hoá điểm số trong kỳ thi và đồng thời tránh rất nhiều lỗi sai mà mình đã gặp nếu gặp trong đề thi. 

Đó là quá trình mình ôn thi NHƯNG hiện tại có 1 hệ thống giúp bạn quản lý sổ tay như phương pháp ở trên cực kỳ hiệu quả đó là EXAMON

 

Hệ thống luyện thi Examon được thiết kế giống phương pháp học ở trên tối ưu hoá sổ tay giúp bạn luyện tập hiệu quả hơn gấp 200%

Examon sẽ phân phối chương trình theo từng dạng toán mỗi một dạng toán sẽ có bài tập luyện, quá trình luyện của bạn sẽ được ghi vào sổ tay để AI Examon phân tích đánh giá bạn đang sai ở đâu, lỗi sai thường ở dạng bài tập nào? mức độ bài sai ở Nhận Biết - Thông Hiểu - Vận Dụng - Vận Dụng Cao từ đó Examon sẽ đề xuất các câu tương tự câu sai để bạn luyện tập đi luyện tập lại cứ như thế vòng lặp liên tục giúp học sinh cải thiện kỹ năng giải bài tập đồng thời bao quát tất cả các dạng toán thường sai tránh tối đa những sai sót lúc đi thi.

Ngoài ra hệ thống Examon định hướng học sinh học theo 3 tiêu chí:

1: Rèn luyện khả năng tự học: Tự học luôn là yếu tố quan trọng

2: Học kỹ năng tư duy giải bài: Hầu hết học sinh hiểu bài nhưng không cách nào diễn đạt cho bạn mình hiểu cái mình đang hiểu là do thiếu kỹ năng này

3: Học từ lỗi sai: Nên dành nhiều thời gian để khám phá lỗi sai của chính mình chính là phương pháp học nhanh nhất, học từ cái sai của mình và học từ cái sai của người khác là 1 kỹ năng rất cần thiết cho mọi sự phát triển.

Sơ đồ tối ưu hoá cải thiện Điểm số cho học sinh